Mục Quỳ xem lại danh sách tất cả dị năng giả trong căn cứ một lần nữa, rồi quay sang Diêm Mạnh Túc: “Diêm tham mưu, có thể giúp tôi thêm một việc nữa không?”

Diêm Mạnh Túc nói: “Cứ nói đi, nếu làm được, tôi sẽ cố hết sức giúp anh.”

Mục Quỳ mỉm cười: “Hãy gửi một thông báo triệu tập tất cả những dị năng giả cấp VG trở lên, tập trung họ lại một chỗ.”

Diêm Mạnh Túc trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngoại trừ hai người—Trung tá Dương và người đang chịu trách nhiệm xây dựng bức tường cao—thì những người khác hẳn đều có thể triệu tập. Nhóm của các anh phần lớn cũng đã có mặt, à... còn một người nữa, phụ nữ đang mang thai, không thể đến.”

Mục Quỳ đã có tính toán: “Ngoài ba người đó, tôi biết vị trí của tất cả những người còn lại. Cứ triệu tập bọn họ đi, số lượng chắc cũng không nhiều.”

Diêm Mạnh Túc hỏi: “Anh định làm gì?”

Mục Quỳ nói: “Cũng phiền cô đi cùng tôi một chuyến. Tôi cần tìm một người.”

Ngay lập tức, Diêm Mạnh Túc hiểu ra: “Ý anh là... trong căn cứ này còn một dị năng giả cấp VG chưa qua kiểm tra?”

Mục Quỳ mỉm cười: “Đúng vậy.”

Diêm Mạnh Túc trầm ngâm. Không phải ai cũng tình nguyện tiết lộ dị năng của mình. Một số người nếu sở hữu năng lực quá nguy hiểm, có thể họ sẽ cố tình che giấu.

Cô nhíu mày: “Đây cũng là điều anh đã tiên tri sao? Tôi đi với anh, có nguy hiểm không?”

Mục Quỳ chống cằm suy nghĩ một chút rồi nói: “Khó nói lắm.”

Diêm Mạnh Túc nhìn anh đầy nghi hoặc.

Mục Quỳ cười khẽ: “Dù sao cũng không thể kết tội một người chưa gây ra chuyện gì, đúng không?”

“Ý anh là... người đó có khả năng gây nguy hiểm, nhưng vẫn chưa ra tay?”

“Cũng gần như vậy. Chúng ta phải ngăn chặn hắn trước. Nhưng mà, đúng là sẽ có nguy hiểm... cứ đến xem thử là biết ngay.”

“Cần gọi thêm người không?”

“Chỉ hai chúng ta là đủ rồi.”

Diêm Mạnh Túc: “... ...”

Sau khi triệu tập toàn bộ những dị năng giả cấp VG trở lên vào một căn phòng để chờ đợi, Mục Quỳ và Diêm Mạnh Túc lặng lẽ lên đường.

Họ phối hợp năng lực, ngồi xe lướt nhanh một vòng quanh căn cứ. Cuối cùng, mục tiêu của họ xuất hiện tại khu cộng đồng phía Tây, gần bức tường rào bảo vệ.

“Màu đỏ! Ở đằng kia!” Diêm Mạnh Túc xác định vị trí và lập tức đánh dấu trên bản đồ.

Hai người nhanh chóng tìm đến nơi.

Đúng lúc này, căn cứ đang tổ chức phân phát lương thực cứu trợ. Mọi hộ gia đình xếp hàng để nhận suất lương thực theo phiếu.

Diêm Mạnh Túc kích hoạt năng lực thêm một lần nữa.

Trong hàng người dài dằng dặc, cô thấy một thân hình gầy gò, nhỏ bé.

Trên cơ thể gầy guộc ấy, ngọn lửa đỏ rực cuồn cuộn bốc lên.

Cô định lao đến kéo hắn ra ngay, nhưng khi nhìn rõ diện mạo người đó, cô bỗng sững lại.

Đó là một cậu thiếu niên, cao chưa đến 1m7, người gầy trơ xương, hai gò má hóp sâu, thân thể gầy yếu đến mức có thể thấy rõ từng chiếc xương sườn qua lớp áo mỏng và dây quần yếm. Đôi tay và mắt cá chân khẳng khiu như que tre, mái tóc đen tự nhiên quăn tít, bết dính, rối tung đầy bụi bẩn. Quầng thâm đậm dưới mắt khiến khuôn mặt cậu ta trông u ám như một con mèo hoang thường xuyên lang thang trong những con hẻm đầy rác thải.

Cậu ta đang cầm một chiếc túi nilon cũ nhặt được, lặng lẽ đứng xếp hàng. Dù bị người khác chen ngang, cậu ta cũng không nói một lời, chỉ trừng mắt nhìn kẻ đó bằng ánh mắt tối tăm rồi cúi đầu, tiếp tục im lặng.

Mục Quỳ đứng một bên, hai tay đút túi, nhàn nhã quan sát: “Chi bằng cứ theo dõi xem sao?”

Diêm Mạnh Túc nhìn thiếu niên này, trong lòng đầy thắc mắc.

Một người trông như một đứa trẻ ăn xin đáng thương, tại sao lại bị tiên đoán là một kẻ nguy hiểm trong tương lai?

Rất nhanh, đến lượt cậu ta nhận lương thực.

Nhân viên phát lương thực—một người từng làm việc cho chính phủ trước đây—trông thấy bộ dạng đáng thương của cậu ta, không nhịn được mà hỏi: “Người nhà của cháu đâu?”

Thiếu niên cất giọng khàn khàn: “Chết hết rồi.”

“...”

Nhân viên lập tức đóng gói khẩu phần vào túi nilon của cậu ta.

Không hiểu sao, khi đối diện với đôi mắt của cậu, ông ta cảm thấy một cơn lạnh lẽo kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Họ giữ khoảng cách xa, nhưng vẫn chậm rãi bám theo bước chân của cậu thiếu niên.

Diêm Mạnh Túc hỏi: “Anh biết đứa trẻ đó tên gì không?

Mục Quỳ thản nhiên đáp: “Thân Đồ Thập Tam.

Diêm Mạnh Túc không kìm được mà quan sát nét mặt của anh, nhưng chẳng thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Mục Quỳ vốn không phải người có trí nhớ siêu phàm, nếu không phải nhân vật quan trọng, anh cũng chẳng nhớ tên. Thế nhưng khi nói ra cái tên này, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, không có chút do dự.

Diêm Mạnh Túc tiếp tục hỏi: “Trong tiên tri của anh, Thân Đồ Thập Tam đã làm gì?

Không biết từ lúc nào, cô đã mặc nhiên tin rằng lời tiên đoán của anh là sự thật.

Nghe vậy, Mục Quỳ khẽ cười: “Hiện tại cậu ta chưa làm gì cả, sau này rồi hãy nói...

Diêm Mạnh Túc cau mày: “Ý anh là gì?

“Không có gì.

Mục Quỳ thu lại nụ cười bí ẩn, tăng tốc bước chân.

Thân Đồ Thập Tam trông chỉ như một cậu bé gầy gò, khắc khổ, hoàn toàn không nhận ra mình đang bị theo dõi.

Nhưng ngoài Mục Quỳ và Diêm Mạnh Túc, còn có một nhóm khác cũng đang bám theo cậu.

Một nhóm thanh niên lang bạt, tuổi tác không hơn cậu ta bao nhiêu.

Vừa nhìn đã biết là dân lăn lộn đường phố nhiều năm, bảy, tám tên, trong tay lăm lăm ống thép, dao phay, mục tiêu là Thân Đồ Thập Tam—cậu bé gầy yếu, lưng khom như một con mèo hoang, lẻ loi giữa đường phố hoang vắng.

Diêm Mạnh Túc cau mày.

Vì các nguồn lực của căn cứ chủ yếu dồn vào những nơi cần thiết, có những kẻ đã bắt đầu tùy ý chà đạp lên ranh giới pháp luật ở những khu vực khuất tầm mắt.

Cô đã ghi nhớ gương mặt của đám người này.

Duy trì trật tự trong căn cứ là điều tối thiểu mà họ phải làm.

Cô quay sang Mục Quỳ: “Tôi sẽ quay về gọi người đến. Anh cứ ở đây quan sát, đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Mục Quỳ nhướn mày, cười nhẹ: “Được thôi.

Phía bên kia, đám thanh niên côn đồ đã chặn đường Thân Đồ Thập Tam trong một công trường bỏ hoang.

“Ê! Đứng lại! Nói mày đấy, thằng gù lưng vô dụng kia!

Một tên vung gậy bóng chày, đập mạnh xuống nền đất, giọng nói đầy hăm dọa.

Thân Đồ Thập Tam ôm chặt túi lương thực, quay đầu lại, ánh mắt lướt qua từng người một.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Coi chừng tao móc mù mắt mày bây giờ!

Tên phía sau cầm một thanh thép nhếch miệng cười nhạt.

Đứng bên ngoài bức tường đổ nát, Mục Quỳ lặng lẽ quan sát cảnh tượng này qua ô cửa sổ vỡ, khóe môi bất giác nhếch lên.

Ánh mắt của Thân Đồ Thập Tam...

không dừng trên gương mặt đám người đó, cũng không nhìn vũ khí sắc bén trong tay bọn chúng.

Cậu ta chỉ chăm chú nhìn vào túi lương thực cứu trợ mà chúng đeo trên cổ tay—những túi đồ chúng vừa mới nhận được cách đây không lâu.

“Mày cũng đâu phải đồ ngốc, đúng không? Nhìn tình hình này thì biết điều một chút, giao lương thực ra đây. Bọn tao sẽ cho mày gia nhập nhóm. Sao nào? Sau này theo bọn anh, ăn ngon uống sướng, chẳng phải tốt hơn sao? Một tên cười nham hiểm, giọng điệu dụ dỗ.

“Nhịn đói một ngày để đổi lấy những ngày ăn no, có đáng không?

Dưới mái tóc lòa xòa che khuất ánh mắt, Thân Đồ Thập Tam chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy ám sắc.

Cậu không suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản dang tay ra—túi lương thực rơi xuống đất.

“Không tệ, rất biết điều. Nhưng thái độ có vẻ chưa đủ thành khẩn nhỉ?

Một tên trong đám lướt tới, cúi người định nhặt túi đồ lên.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy—một cú đá mạnh mẽ bay tới, hắn bị đá văng ra xa.

“Ai!!

Gã cầm đầu giật mình, vung cao con dao phay trong tay, xoay người nhìn về phía kẻ vừa ra tay.

Rắc!

Một tiếng giòn tan vang lên—xương cổ tay hắn lập tức bị bẻ gãy.

Con dao phay trong tay rời khỏi quỹ đạo, mũi dao sắc bén lập tức hướng về phía mặt hắn, mũi nhọn chỉ cách sống mũi chưa đầy một milimet.

“A a a a a a a!!!

Trong cơn hoảng loạn, hắn hét lên thất thanh.

Mục Quỳ nhẹ nhàng cướp lấy con dao từ tay tên cầm đầu, rồi tiện tay vung mạnh về một phía.

Soạt!

Lưỡi dao lướt ngang qua vai một tên khác, xoay mấy vòng trên không trung rồi cắm phập vào bức tường xi măng bên cạnh.

Kẻ bị đe dọa thậm chí không kịp quay đầu, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất.

Leng keng!

Gậy thép, ống sắt, dao rựa—tất cả vũ khí trên tay đám côn đồ đều đồng loạt rơi xuống nền đất.

Mặc dù luôn tỏ ra hung hăng, nhưng bản chất của đám này vẫn là cậy mạnh hiếp yếu. Giờ phút này, tất cả đều đứng chết trân, không dám nhúc nhích.

Mục Quỳ đảo mắt nhìn một lượt, cười khẽ:

“Đừng nghĩ đến chuyện chạy nhé. Một lát nữa các chú bộ đội sẽ đến ‘đón’ mấy người. Bọn họ sẽ lịch sự hơn tôi.

Dưới ánh nắng chói chang, mái tóc hồng nhạt của Mục Quỳ khẽ bay lên, ba chiếc khuyên tai vàng lấp lánh trên tai, cùng dáng vẻ ung dung mà đầy áp lực, so với đám côn đồ này còn mang phong thái của một kẻ lăn lộn giang hồ thực thụ hơn cả bọn chúng.

Ánh mắt của anh dừng lại trên người Thân Đồ Thập Tam.

Cậu ta đang nắm chặt một mảnh kính vỡ hình tam giác, sắc bén.

Vì siết quá mạnh, lòng bàn tay đã bị cắt rách, máu đỏ nhỏ giọt dọc theo mặt kính trong suốt.

Trên khuôn mặt cậu ta, ngũ quan vặn vẹo cực độ, nhưng khóe môi lại cong lên thành một nụ cười méo mó kỳ dị.

Cảnh tượng này khiến đám côn đồ rùng mình khiếp sợ.

Mục Quỳ xoay cổ tay, cười nhạt:

“Mấy người nên cảm ơn tôi đấy. Tôi vừa mới cứu mạng các người.

Mục Quỳ bình thản bước từng bước về phía Thân Đồ Thập Tam.

Ngay khi khoảng cách rút ngắn—

Vút!

Mảnh kính sắc bén trong tay cậu ta phóng thẳng về phía anh, sau đó lập tức cúi thấp người, xoay người bỏ chạy.

Rõ ràng cậu ta biết mình không đánh lại, nên lập tức tìm đường trốn thoát.

Mục Quỳ nhếch môi lẩm bẩm: “Quả nhiên là dã thú.

Anh vươn tay, hai bước dài đã bắt kịp, túm chặt cổ áo sau của Thân Đồ Thập Tam.

Xoẹt!

Thân Đồ Thập Tam rút một con dao gọt hoa quả từ túi quần, không chút do dự đâm thẳng về phía thận của Mục Quỳ.

“Hừm.

Mục Quỳ không hề nao núng, tay trái dựng thành lưỡi dao, mạnh mẽ chặt xuống cổ tay cậu ta.

Xoảng!

Con dao rơi xuống đất.

Ngay sau đó, Mục Quỳ nhấc bổng cậu ta lên, ném mạnh qua vai, khiến cơ thể nhỏ bé đó nện thẳng xuống nền đất lạnh lẽo.

Rầm!

Thân Đồ Thập Tam rõ ràng đã quen với những cú va đập kiểu này. Cậu ta nghiến răng, lập tức hất người bật dậy, nhưng—

Bịch!

Bàn chân của Mục Quỳ đè mạnh lên vai cậu ta.

“A—!

Thân Đồ Thập Tam rít lên, nhưng chưa kịp phản kháng thêm, Mục Quỳ đã cúi xuống, túm lấy tóc cậu ta.

“Bịch! Bịch! Bịch!

Anh đập đầu cậu ta xuống nền đất ba lần liên tiếp.