Anh đặt tay trái ra sau lưng, chỉ đưa tay phải ra trước, cong bốn ngón tay ngoắc lại.

“Đừng lo chuyện làm tôi bị thương. Đánh đi.”

Kim Mặc nhất thời không biết để tay chân vào đâu, lúng túng hỏi: “Đánh thế nào?”

Mục Quỳ nhướng mày: “Xem ra chưa từng thắng bao giờ nhỉ? Không sao, đừng ngại. Cứ tung quyền cũng được. Ban đầu tôi sẽ không dạy cậu thứ gì quá khó.”

Kim Mặc lùi một bước, nâng nắm đấm ngang ngực, rồi bất chợt lao tới, nhắm thẳng mặt Mục Quỳ.

Bốp!

Mục Quỳ giơ chân, đạp lên đầu gối Kim Mặc.

“A!”

Kim Mặc hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống trước mặt anh.

Mục Quỳ điềm nhiên nói: “Đứng dậy, làm lại đi, tôi không đạp mạnh lắm đâu.”

Kim Mặc ngã sõng soài như chó ăn đất, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Nghe thấy động tĩnh, Vọng Đông Thanh cũng không buồn quan sát nữa, tò mò chạy tới xem.

Kim Mặc xoa đầu gối, nhìn thấy bàn tay Mục Quỳ chìa ra, lúc này mới nhận ra rằng động tác chuẩn chỉnh như trong phim của mình thực chất chỉ là một cái bẫy bịp người.

Cậu lập tức bật dậy, xoay người giơ chân đá mạnh về phía trước, lần này không chút nương tay, dồn toàn bộ sức lực vào đòn tấn công.

Nhưng Mục Quỳ không hề né tránh. anh trực tiếp bắt lấy cổ chân của Kim Mặc, khéo léo bẻ sang bên, kéo một cái.

Mất thăng bằng, Kim Mặc ngồi phịch xuống đất.

Mục Quỳ vẫn đứng vững, còn giơ tay ngoắc: “Làm lại đi.”

Kim Mặc ngẩn người nhìn anh.

Mục Quỳ nói tiếp: “Đừng chỉ nghĩ đến việc ra đòn và đỡ đòn. Cậu phải nhớ kỹ động tác tôi vừa làm, cũng như cách tôi thực hiện nó. Bị đánh trúng rồi thì càng phải ghi nhớ sâu sắc, đúng không?”

Kim Mặc nhếch miệng: “Đúng... A.”

Cậu không đứng dậy ngay mà hạ thấp trọng tâm, tung một đòn quét chân nhắm vào mắt cá chân Mục Quỳ.

Nhưng Mục Quỳ chỉ nhẹ nhàng lùi hai bước, dễ dàng né tránh.

Trong lúc giao đấu, anh vừa đánh vừa giảng giải:

“Cơ thể con người có rất nhiều bộ phận có thể dùng để tấn công và phòng thủ. Đầu, lòng bàn tay, ngón tay, nắm đấm, mu bàn tay, cổ tay, cẳng tay, lưng, vai, khuỷu tay, eo, chân, đầu gối, bàn chân… Tất cả đều có thể trở thành vũ khí hoặc phương tiện phòng thủ. Khác biệt nằm ở cách sử dụng chúng vào từng thời điểm khác nhau.”

Càng đánh, Kim Mặc càng cảm thấy bất lực.

Mục Quỳ bình tĩnh hỏi: “Cậu có thấy bực bội không?”

Kim Mặc mím môi.

Vì cậu trông chẳng khác nào một thằng hề, chỉ biết vung quyền loạn xạ, còn Mục Quỳ thì chỉ cần một chiêu là cậu ngã sõng soài.

Nhưng cậu không bỏ cuộc.

Kim Mặc bật dậy, tung một loạt đòn đấm ngang, trên dưới kết hợp.

Mục Quỳ dễ dàng giơ tay đỡ đòn, sau đó nhanh chóng thu tay về, bước lên một bước, nâng gối đánh thẳng vào ngực Kim Mặc.

Dù lực ra đòn không lớn, nhưng Kim Mặc vẫn không thể chống đỡ, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Trong khi đó, Mục Quỳ ung dung hạ chân, vẫn đứng vững như núi.

Những động tác của anh đều rất đơn giản, nhưng khi thực hiện lại vô cùng thuần thục, dứt khoát mà mượt mà.

Hơn nữa, anh cũng không dùng nhiều sức, nhưng vẫn có thể phá vỡ thăng bằng của Kim Mặc một cách chính xác.

Mục Quỳ chậm rãi nói:

“Không ai sinh ra đã là thiên tài võ thuật cả, thứ đó chỉ có trong truyện hư cấu thôi. Cậu cảm thấy bực bội là vì những chiêu thức cậu biết quá ít. Cậu chỉ biết đấm và đá.”

Kim Mặc: “……”

Dù biết đó là sự thật, nhưng vẫn tức chết đi được!

Mục Quỳ cười cười: “Lúc mới học chơi bóng rổ… Được rồi, trong bóng rổ có rất nhiều kỹ thuật đúng không?”

Kim Mặc cố nhớ lại, nhưng không thể nào hồi tưởng được hình ảnh mình khi mới tập chơi bóng rổ. Vì trong ký ức của cậu, dường như cậu vừa chạm vào bóng đã biết chơi ngay, bởi vì cơ bắp đã ghi nhớ tất cả rồi.

Kim Mặc nhăn nhó: “Nhưng đó là động tác chơi bóng rổ mà.”

Mục Quỳ đáp: “Nguyên lý cũng giống nhau thôi. Học khiêu vũ cũng vậy, tập thể hình cũng thế. Từng động tác cơ bản được tách ra, học riêng lẻ, rồi ghép lại với nhau để tạo thành một bài hoàn chỉnh. Biến hóa thế nào thì vẫn không thể rời khỏi nền tảng. Đó chính là cơ bản. Mấy chiêu tôi vừa dùng với cậu cũng thế. Ngay cả trong bóng rổ cũng có thể ứng dụng, chẳng hạn như bước chân và động tác tránh né.”

Kim Mặc đột nhiên nhấc chân, lần này không nhắm vào ngực hay vai, mà hướng thẳng đến đầu gối của Mục Quỳ.

Tiếc rằng, cậu lại quên thu tay xuống.

Mục Quỳ lập tức tung một đòn vào nách Kim Mặc, đồng thời khóa chặt cánh tay cậu, xoay người quật thẳng xuống đất.

“Bịch!”

Kim Mặc lại không trụ nổi quá một chiêu.

Nhưng lần này, cậu chủ động hét lên: “Làm lại!”

Mục Quỳ cười híp mắt, trở về tư thế ban đầu.

Ưng Cửu đứng bên quan sát, vừa nhìn vừa bắt chước.

Vọng Đông Thanh thì tập trung cao độ, không chớp mắt theo dõi từng động tác. Con thú nhỏ Ruby trong lòng cậu ta cũng mở to đôi mắt đỏ như hồng ngọc, dường như đang ghi nhớ điều gì đó.

Cố Sơ nhìn Mục Quỳ, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Mặc dù lần nào anh cũng chỉ dùng một chiêu để quật ngã Kim Mặc, nhưng không dựa vào sức mạnh mà hoàn toàn là kỹ thuật.

Kim Mặc bị anh “đánh đòn” một cách dịu dàng, đến mức không có chút sức phản kháng nào.

Cuối cùng, Kim Mặc ngã ngửa trên đất, thở dài thườn thượt: “Một trăm lần…”

Mục Quỳ gật đầu: “Tiến bộ rất nhanh đấy, nghỉ ngơi đi, tiêu hóa lại những chiêu hôm nay đã học.”

Kim Mặc quay sang nhìn anh, vẻ mặt đầy cảm xúc: “Cậu, rốt cuộc cậu có phải quái vật không vậy?”

Mục Quỳ nhàn nhã nói: “Các chiêu thức cơ bản vốn có giới hạn. Cốt lõi của chiến đấu là ứng biến, là phân tích đòn đánh, là dùng chiêu phù hợp vào đúng thời điểm, là tìm cách chế ngự đối thủ bằng cách tốn ít sức nhất… hoặc giết đối phương. Cái này không thể học một sớm một chiều, mà phải dựa vào kinh nghiệm tích lũy qua thực chiến. Cứ luyện tập nhiều vào để tạo phản xạ cơ bắp, cậu có thiên phú tốt đấy.”

Kim Mặc ngờ vực: “Cậu bảo cậu chỉ biết sơ sơ, lừa người phải không?”

Mục Quỳ bật cười: “Không đâu. Còn rất nhiều người giỏi hơn tôi.”

[Chân thật]

Chữ này hiện lên trong tầm mắt của Thanh Giám.

Anh ta nhớ rằng, Mục Quỳ từng nói năng lực phát hiện nói dối của anh ta không thể nhận ra những lời dối trá mà chính bản thân người nói cũng tin là thật.

Mục Quỳ tiếp tục: “Kỹ thuật chiến đấu có thể trau dồi qua thực chiến. Nhưng ngoài ra còn có phản xạ, sức mạnh cơ thể, khả năng phối hợp, thăng bằng, độ dẻo dai, sự nhạy bén trong chiến đấu… Nhiều yếu tố trong số này không phải cứ tập là có được. Những yếu tố không kiểm soát được thì không cần để tâm, tôi chỉ yêu cầu các cậu đạt đến mức có thể tự vệ.”

Kim Mặc: “Vậy tiêu chuẩn là gì?”

Mục Quỳ nhướng mày: “Đạt tới trình độ gần bằng tôi là được.”

Kim Mặc lập tức phản bác: “Không! Thể! Nào!”

Mục Quỳ bình thản: “Mới bắt đầu đã tự phủ định bản thân rồi sao? Tôi lại thấy cậu có thiên phú tốt hơn tôi đấy.”

Kim Mặc ngơ ngác: “… Thật chứ?”

Mục Quỳ mỉm cười, kéo cậu dậy rồi đưa cho cậu một chai nước: “Thật. Nghỉ ngơi đi.”

Kim Mặc lập tức vui vẻ trở lại, hớn hở chạy đi.

Thanh Giám nhìn theo, nghĩ thầm—anh ta giỏi dỗ người thật đấy.

Mà quan trọng là, anh không hề nói dối.

Kim Mặc lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, một phần vì trước đó đã luyện kiếm thuật. Nhưng Mục Quỳ, người vừa giao đấu cùng cậu suốt thời gian qua, vẫn bình tĩnh đứng đó, hơi thở không loạn, nhịp tim không đổi.

Thắng lợi dễ dàng, lại cực kỳ tiết kiệm sức lực.

Thật đáng sợ.

Bất chợt, Mục Quỳ liếc sang Thanh Giám: “Đừng dừng lại.”

Thanh Giám giật mình, vội vàng tiếp tục chống đẩy, mồ hôi rịn đầy trán, nhưng cánh tay vẫn run lẩy bẩy.

Mục Quỳ điềm tĩnh chỉ dẫn: “Dồn lực vào phần cốt lõi, đừng để quá nhiều áp lực lên cánh tay.”

Lúc này, Phong Bạc Minh bước tới. Kim Mặc nhìn anh, cười rạng rỡ như thể sắp được xem trò vui.

Phong Bạc Minh: “???”

Mục Quỳ hất cằm: “Bạc Minh, đến lượt cậu.”

anh vẫn dùng phương pháp dạy Kim Mặc để dạy Phong Bạc Minh.

Chẳng ngoài dự đoán, Phong Bạc Minh cũng bị quật ngã thảm hại. Mục Quỳ không vì quen biết cậu ta từ trước mà nương tay chút nào.

Sau khi kết thúc, Phong Bạc Minh không cam lòng: “Vẫn không đỡ nổi hai chiêu.”

Mục Quỳ nhẹ nhàng nói: “Lần sau làm được là được.”

Phong Bạc Minh gật đầu, chợt hỏi: “Thế còn tôi của mười năm sau?”

Mục Quỳ liếc nhìn cậu ta: “Rất mạnh.”

Phong Bạc Minh đã tận mắt chứng kiến sự quyết đoán của Mục Quỳ trong chiến lược, hôm nay lại được chứng kiến võ thuật xuất thần của anh. Vậy thì trong mắt Mục Quỳ, cái “mạnh” của mình trong tương lai sẽ đến mức nào?

Cậu ta trầm giọng hỏi: “Mạnh đến đâu?”

Mục Quỳ không đáp ngay, mà chỉ lặng lẽ nhìn cơn mưa bên ngoài đạo quán, rồi giơ tay chỉ vào nó: “Nhìn thấy cái này chứ?”

Phong Bạc Minh: “Mưa?”

Mục Quỳ chậm rãi nói: “Khi ánh sáng của cậu có thể xuyên qua từng giọt mưa trước khi chúng chạm đất, và có thể làm điều đó với tất cả giọt mưa trong tầm mắt của cậu cùng một lúc… thì khi đó, cậu cũng gần bằng anh ta rồi.”

Cả hai Phong Bạc Minh—một trẻ, một trưởng thành—đều sững sờ nhìn Mục Quỳ.

Một người ánh mắt trầm ngâm suy tư.

Một người thì ngạc nhiên đến không thể thốt nên lời.

Mục Quỳ nhìn biểu cảm của bọn họ, nở một nụ cười thích thú.