Mấy ngày sau đó, họ không còn thấy ai khác đến nữa. Quả thật, nơi này dường như sắp bị xóa khỏi bản đồ. Kim Mặc bắt đầu than vãn: “Dù thịt có ngon đến mấy, nhưng ăn liền mấy ngày, bữa nào cũng thịt, có thích đến đâu cũng phải ngán.” Mục Quỳ thản nhiên đáp: “Sợ thiếu chất thì uống vitamin đi.” Thanh Giám thở dài: “Sao lúc trước không nghĩ đến chuyện phơi khô hoặc muối dưa rau củ nhỉ?” Mục Quỳ liếc cậu ta: “Lấy đâu ra rau củ tươi?” “Ừm...” Khi thảm họa ập đến, chỉ trong vài giờ, rau củ quả trong các kho hàng trên thị trường đều thối rữa. Không còn ai vận chuyển hàng tươi mới, mà dù có cũng chẳng thể bảo quản lâu. Thêm vào đó, sách sưu tầm của Cố Sơ xác định rau củ tươi là vật sống, nên không thể thu thập. Mục Quỳ nói thẳng: “Từ giờ trở đi, có khi phải rất lâu nữa chúng ta mới được ăn rau củ quả tươi.” Kim Mặc than dài một tiếng: “A—” Cố Sơ ra hiệu: “Nếu tìm được người có dị năng giúp thực vật sinh trưởng, chẳng phải chúng ta sẽ có rau ăn sao?” Mục Quỳ đáp gọn: “Đâu dễ tìm vậy?” Kiếp trước anh từng gặp vài người có dị năng này, nhưng sức mạnh rất yếu, cùng lắm chỉ giúp cây cối cao thêm vài centimet. Trong khi đó, thực vật biến dị phát triển còn nhanh hơn so với những gì dị năng có thể thúc đẩy. Phong Bạc Minh hỏi: “Vậy thực vật biến dị thì sao? Ví dụ như mấy thứ chúng ta đã ăn trước đó?” Mục Quỳ gật đầu: “Một số loài nhất định có thể ăn, nhưng phần lớn bên ngoài thì không.” Trước đây, anh đã chỉ định rõ loại trái cây và thực vật an toàn để thu hoạch, nhưng số lượng cũng rất ít. Trong rừng núi, thực vật ăn được nhiều hơn một chút so với trong thành phố. Nhưng phần lớn cây cối quen thuộc xung quanh đều chứa độc tố, chưa kể sau khi tiến hóa, mức độ nguy hiểm còn cao hơn. Ưng Cửu lạc quan nói: “Nếu tìm được vườn cây ăn quả hoặc nhà kính trồng rau, chưa biết chừng có thể kiếm chút gì đó.” Kim Mặc hừ mũi: “Có nơi như thế, thì giờ chắc chẳng còn sót lại bao nhiêu đâu.” Mục Quỳ gật đầu: “Giống như câu 'Cây mọc bên đường mà quả sai trĩu, ắt là mận đắng.' Nếu thấy nơi nào vẫn còn nhiều trái cây ăn được, điều đầu tiên cần nghĩ đến là nguy hiểm.” Kim Mặc cằn nhằn: “Biết rồi, đâu phải học sinh tiểu học.” Bọn họ nhìn chén cơm cùng phần thịt trước mặt, một lần nữa trân trọng từng miếng ăn đưa vào miệng. Bây giờ không còn là thời đại có thể kén chọn thức ăn nữa. Sau bữa tối, hôm nay là lượt Ưng Cửu và Mục Quỳ rửa bát, những người khác thì luyện tập. Mục Quỳ liếc sang hỏi Ưng Cửu: “Dạo này cô ăn ít hẳn đi, không thấy ngon miệng à?” Ưng Cửu cười cười: “À ha, cậu nhận ra rồi à? Tôi đang giảm cân đấy.” Mục Quỳ nhíu mày: “Giảm cân?” Ưng Cửu gật đầu: “Giảm thứ trong bụng tôi ấy.” Mục Quỳ im lặng một lát, sau đó gật gù. Ưng Cửu tiếp lời: “Dĩ nhiên, tôi vẫn bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cần thiết, nhưng tôi không muốn để thứ này lớn quá, càng lớn thì người chịu khổ là tôi, nhỏ thì dễ sinh hơn.” Mục Quỳ gật đầu: “Cũng hợp lý.” Ưng Cửu đảo mắt, cười hỏi: “Lúc trước cậu nói sẽ dạy bọn họ kỹ thuật chiến đấu, có thể dạy tôi luôn không?” Mục Quỳ nhìn Ưng Cửu từ trên xuống dưới. Dáng người của cô trông vẫn bình thường, chưa thấy nặng nề gì cả. Anh thản nhiên đáp: “Cô có thể quan sát cách di chuyển và kỹ thuật trước, sau này hẵng luyện tập.” Ưng Cửu cười tươi: “Tốt quá, tôi cứ tưởng cậu sẽ từ chối vì thể trạng của tôi cơ.” Mục Quỳ nhún vai: “Muốn học thì cứ học thôi, chỉ là hiện tại cô chưa thích hợp, nhưng rồi cũng có cơ hội.” Ưng Cửu gật đầu: “Cậu nói phải.” Mặc dù lý lẽ là như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người khoác lên danh nghĩa “bảo vệ” và “quan tâm” phụ nữ để không cho họ tiếp xúc với những công việc nguy hiểm, vất vả. Mục Quỳ cũng có ý muốn chăm sóc Ưng Cửu, nhưng đó là vì tình trạng đặc biệt hiện tại của cô. Giống như đang chăm sóc một bệnh nhân hơn là vì lý do giới tính. Ưng Cửu thực sự rất ghét việc phải mang thứ này trong bụng, có quá nhiều chuyện muốn làm mà không thể làm được. Vì không thể tự tay gỡ bỏ, cô chỉ có thể chờ đợi thời gian trôi qua, sớm ngày “dỡ hàng“. Ánh mắt Ưng Cửu lướt qua, trông thấy Vọng Đông Thanh đang nằm bò trên bức tường, ghé mắt vào cửa sổ hoa văn để quan sát bên ngoài qua ống nhòm. Cô hỏi: “Cậu cho cậu ta theo dõi cái gì vậy?” Mục Quỳ đáp: “À, tôi bảo cậu ta xem thử trên các ngọn núi khác có dị năng giả hữu dụng nào không, nếu có thì vớt thêm mấy người.” Ưng Cửu bật cười: “Ha, nhiều dị năng giả cấp cao như vậy vẫn chưa đủ sao? Cậu cũng tham lam thật đấy.” Mục Quỳ thản nhiên nói: “Không có sở thích nào khác, chỉ thích sưu tầm thẻ bài thôi.” Thẻ bài mạnh mẽ, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Ưng Cửu chợt hiểu ra một điều. Trong số những dị năng giả này, Mục Quỳ chỉ thu nhận những kẻ vừa mạnh mẽ, vừa dễ kiểm soát, vừa có thể hữu dụng với anh. Với anh, khả năng phục tùng còn quan trọng hơn cả cấp bậc năng lực. Nhưng nếu là một người bình thường, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ như vậy. Người bình thường sẽ cảm thấy lo sợ khi xung quanh có quá nhiều kẻ mạnh. Những kẻ yếu bám víu vào kẻ mạnh luôn sợ hãi bị bỏ rơi, bị phản bội, bị chèn ép. Thế nhưng Mục Quỳ lại hoàn toàn không hề e ngại khi xung quanh mình có toàn cường giả. Đó là bởi vì anh đủ mạnh mẽ. Anh tin tưởng vào những người này, cũng tự tin vào khả năng kiểm soát họ. Ưng Cửu đã từng chứng kiến sức mạnh của Phong Bạc Minh và Kim Mặc, đều vô cùng mạnh mẽ và thực dụng. Nhưng cô chưa bao giờ thấy Mục Quỳ sử dụng năng lực của anh. Nghe cách anh nói, dường như nó không phải là năng lực chiến đấu. Vậy thì rốt cuộc, sức mạnh và sự tự tin của anh đến từ đâu? Còn nữa, những kinh nghiệm phong phú của anh… lại được xây dựng từ điều gì? Cô có chút tò mò về quá khứ đã tạo nên con người trước mắt mình. Người có suy nghĩ tương tự còn có Thanh Giám. Nhưng khi ánh mắt anh ta lặng lẽ dò xét thì lại bị tám hồn ma lởn vởn quanh Mục Quỳ dọa chạy mất. Những ngày gần đây, anh ta không dám đứng quá gần Mục Quỳ, bởi dù muốn hay không, tám con ma đó vẫn sẽ lọt vào tầm nhìn của anh ta. Mục Quỳ dường như hoàn toàn không sợ những linh hồn đó, mặc kệ chúng bay quanh mình. Dù có quen hay không, anh đều hoàn toàn phớt lờ. Trong số đó, có một hai con thỉnh thoảng lên tiếng, chủ yếu là con ma trông có vẻ hiền lành nhất và con có diện mạo y hệt Phong Bạc Minh. Còn sáu con còn lại chưa từng mở miệng, khiến người ta không khỏi nghi ngờ, liệu chúng có phải là người câm trước khi chết không? Thanh Giám biết rõ những linh hồn này là một phần trong năng lực của Mục Quỳ. Mục Quỳ từng nói rằng anh quen biết bảy trong số đó, còn một con còn lại dường như cũng có chút ấn tượng. Thế nhưng, anh chưa bao giờ nhắc đến thân phận thực sự của tám linh hồn này. Trước đây, Thanh Giám từng hỏi anh tại sao không thử sử dụng năng lực còn lại của mình. Mục Quỳ đáp: “Dùng năng lực mà không biết cái giá phải trả thì quá nguy hiểm.” Thanh Giám chỉ có thể gật đầu. Điều này cũng hợp lý, Mục Quỳ luôn đặt tính mạng lên hàng đầu, vô cùng cẩn trọng. Nhưng anh cũng từng nói: “Sớm muộn gì cũng phải tìm cơ hội thử nghiệm, vì sau này chắc chắn sẽ có lúc cần dùng đến nó. So với việc đợi đến lúc nguy cấp mới mài kiếm, tốt hơn nên chuẩn bị trước.” Thanh Giám vừa tò mò lại vừa không dám hỏi, bởi vậy mỗi lần nhìn thấy tám con ma kia, anh ta đều vừa sợ hãi, vừa không kìm được ham muốn tìm hiểu. “Được rồi. Luyện kiếm thuật xong rồi thì tới lượt luyện thể thuật với tôi.” Kim Mặc là người đầu tiên chạy tới. “Cậu thực sự biết thể thuật sao, cậu?” Mục Quỳ cởi áo khoác, chậm rãi xoay cổ tay, khởi động tay chân, rồi nở nụ cười: “Biết chút ít thôi.” Thân thể này của anh cũng có thói quen rèn luyện, cơ bắp khá săn chắc. Cộng thêm những kinh nghiệm trong đầu, dù không thể so với sư phụ anh, nhưng dạy một người như Kim Mặc thì thừa sức. Kim Mặc bây giờ đã cao gần bằng Mục Quỳ, nhưng cảm giác mang lại lại cao lớn hơn. Có lẽ vì còn đang tuổi phát triển, cơ thể vẫn còn tiềm năng tăng trưởng. Kim Mặc cười toe: “Vậy tôi cần làm gì? Luyện căn bản trước à? Chân trụ?” Mục Quỳ lắc đầu: “Không cần. Lực cốt lõi của cậu đủ tốt rồi, phần trụ cũng đủ vững, không cần luyện cái đó nữa.” Kim Mặc ngạc nhiên: “Anh nhìn ra được à? Tôi rất thích chơi bóng với bạn bè, từ trước đến giờ cũng vậy.” Mục Quỳ gật đầu: “Thế đã từng đánh nhau với ai chưa?” Nụ cười trên mặt Kim Mặc cứng đờ, theo phản xạ đáp ngay: “Hả? Tôi là học sinh ngoan đấy, luôn cạnh tranh công bằng, tuyệt đối không đánh nhau.” Ưng Cửu đứng bên cạnh quan sát, dù cô không có năng lực phát hiện nói dối như Thanh Giám, nhưng nghe câu này cũng biết là xạo. Cô cúi đầu cười khẽ. Mục Quỳ điềm nhiên nói: “Vậy à? Thật đáng tiếc.” Kim Mặc chớp mắt, rồi lúng túng nói tiếp: “Tôi từng đánh trong game rồi. Cái này tính không? Đấu trường quyền anh, tôi còn xếp hạng khá cao đấy.” Mục Quỳ cười nhạt: “Game với thực chiến khác nhau nhiều lắm.”