Anh ấy có thể nhìn thấu tất cả.

Ngôn Tâm Tú nói:“Em chỉ muốn mọi người được sống, mang lại hòa bình cho thế giới. Vậy còn sau đó thì sao? Tiểu Quỳ, từ đầu đến cuối em luôn cố gắng làm điều gì đó vì người khác, rồi lại tìm cho mình một lý do để tự hợp lý hóa, nhưng đó không phải là con đường thực sự của em.

Mục Quỳ:“…Em không biết nữa.

Phần lớn mọi người có thể có ước mơ, định hướng nghề nghiệp, những điều muốn theo đuổi, sở thích mãnh liệt nào đó. Cậu thì không. Ngay cả việc “chơi – cậu cũng không còn biết cách để chơi nữa. Thật lòng mà nói, chuỗi ngày dài chỉ học và học đã khiến cậu quên mất cảm giác vui vẻ là gì. Những kiến thức ôn thi ấy, đối với cậu, chẳng khác gì nhai cỏ khô – cứng nhắc và nghẹn ứ. Dù điểm số không tệ, nhưng cậu biết mình không hề thích học.

Cũng vậy, những gì cậu học được từ Y Hôi – chẳng phải vì yêu thích, mà chỉ để tự bảo vệ bản thân, để có thể tiếp tục sống sót.