Ngải Trầm Thiển chạm vào thành bong bóng, đây là một quả bong bóng không gian chật hẹp đến mức ngay cả một đứa trẻ như cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng duỗi tay chân ra. Ngải Bá Chi thì đang đẩy bong bóng chạy vòng quanh cậu, cười khúc khích đầy vui vẻ. Ngải Trầm Thiển quay sang nhìn Mục Quỳ. Mục Quỳ nói với hai đứa trẻ: “Ở trong đó một lát thôi, sẽ nhanh chóng kết thúc. Ngải Trầm Thiển biết đây là một biện pháp nhằm bảo vệ bọn họ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương