Không ai biết Mục Quỳ đã khóc bao lâu. Hàn Ức Hứa dịu dàng lau nước mắt cho cậu, rồi nói:“Cho anh quay lại đi. Mục Quỳ lặng lẽ nắm chặt lấy tay anh, không muốn buông. Hàn Ức Hứa nhẹ nhàng dỗ dành:“Anh sẽ vẫn luôn ở bên em, nhưng anh không muốn thấy em tiếp tục bị tổn thương nữa. Ngoan nào. Mục Quỳ do dự rất lâu, cuối cùng cũng khẽ gật đầu. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương