Phỉ Ninh Khê luôn cảm thấy mình nên làm điều gì đó. Sau khi nhìn thấy lời tiên tri, chỉ cần hành động khác đi một chút là cô có thể thay đổi dòng chảy của tương lai. Dù chưa từng cứu sống được ai, nhưng chính cô lại bò ra khỏi địa ngục ấy, chật vật sống sót đến tận bây giờ. Vì thế, ngay khoảnh khắc tầng lầu sụp đổ, cô lao về phía Nghiêm Lưu — người đã kéo cô đến đây bằng chính bàn tay kia, dị năng hệ không gian. Y Hôi hét lên: “Trường Mân!!! Lúc này trên gương mặt Tấn Trường Mân đã phủ kín những đường vân dày đặc, vừa nghe thấy mệnh lệnh, cậu lập tức hóa thành một con rồng lớn, thân mình cuộn lại ôm lấy tất cả mọi người, chắn cho họ khỏi từng khối bê tông đang đổ ập xuống. Mục Quỳ cố gắng ngẩng đầu lên khỏi trạng thái mất trọng lực, bàn tay bấu lấy vảy của Ứng Long. Anh nhìn thấy Đội trưởng Đội Sáu đang ôm lấy nữ tiên tri, liền theo phản xạ hét lớn: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương