Y Hôi dang tay đón Mục Quỳ vừa tỉnh lại, nở một nụ cười nhẹ:“Chúng ta chơi một trò chơi nhé. Gọi là ‘truyền vòng ôm’. Khi có một người tỉnh lại, thì người đó phải ôm người tiếp theo, rồi truyền đi như thế. Đây là hình phạt, không được từ chối đâu. Mục Quỳ nhìn anh, chậm rãi nở một nụ cười đáp lại, giọng khàn đặc vang lên từ cổ họng:“Được mà… đội trưởng… Anh cố gắng chống người dậy. Y Hôi lập tức nghiêng người lại, ôm anh thật chặt vào lòng. Y Hôi cứ ôm anh như thế rất lâu, đến khi Mục Quỳ khẽ vỗ lên lưng anh. Mục Quỳ đảo mắt nhìn quanh. Đây là một phòng bệnh lớn. Nhan Sách Chi, Đô Hòa Doãn, Túc Hướng Bạch, Trang Vi – tất cả vẫn chưa tỉnh. Thế nên người cậu cần “truyền ôm tiếp theo rất rõ ràng rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương