Vài tháng sau, khi họ trở về Bắc Kinh, vấn đề lớn nhất phát sinh là việc an cư cho hàng loạt dân chạy nạn. Căn cứ Bắc Kinh lúc này, trừ một nhóm chiến đấu tập thể đình công, còn lại thì tất cả đều bận đến phát điên.

Mục Quỳ có vài ngày nghỉ ngắn ngủi, anh dành toàn bộ thời gian để nghiền ngẫm vài vấn đề trong đầu. Khi đã sắp xếp suy nghĩ rõ ràng, anh tìm đến Y Hôi để nói ra ý tưởng của mình.

Mục Quỳ nói:— Có cách nào ngăn chặn những thảm họa như vậy từ trước không? Tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này.

Y Hôi vừa lật đống tài liệu lộn xộn vừa đáp:— Ồ? Vậy cậu nghĩ ra được giải pháp nào chưa? Mấy chuyện đã xảy ra thì không thay đổi được nữa, cậu biết điều đó mà?

Mục Quỳ:— Việc đã qua thì không thể thay đổi, nhưng tương lai thì có thể. Nếu một ngày nào đó, một nơi nào đó lại xảy ra thảm họa tương tự, chúng ta có thể phòng trước, ngăn chặn sớm. Như vậy, tổn thất và thương vong sẽ không còn nghiêm trọng như lần này.