Mục Quỳ và Phong Bạc Minh chạy đến bên cạnh Nhan Sách Chi, thấy lũ sinh vật biến dị không còn đuổi theo nữa thì cả hai cũng nhẹ nhõm thở phào.

Nhan Sách Chi cầm kiếm, đối mặt với đám người kia, môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Đám người đó nhìn cậu, trong ánh mắt đầy đủ các cảm xúc: kinh sợ, hổ thẹn, biết ơn — biểu cảm trên mặt họ rối loạn như một bảng pha màu vừa bị hắt nước.

Phong Bạc Minh quay sang nhìn Mục Quỳ, Mục Quỳ bước lên một bước, mở lời:“Nhan Lãng?

Nhan Lãng quay lại, nét mặt hòa hoãn một chút:“Mục Quỳ, là cậu à, lâu rồi không gặp.