Mục Quỳ nói:“Là tôi nhìn ra được đấy. Cậu khác với những người khác.

Nhậm An An ôm lấy cậu, cười vui vẻ:“Anh ơi, anh là người đầu tiên nói với em như vậy!

Mục Quỳ vẫn cảm thấy rất kỳ lạ — rõ ràng gương mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng người trước mặt giờ thực sự chỉ là một bé gái bảy tuổi hoạt bát, lanh lợi.

Mục Quỳ hỏi:“Các cậu… tuổi cũng khác nhau à?

Nhậm An An có vẻ rất thích trò chuyện với cậu:“Đúng rồi! Em bảy tuổi, anh Lãng với anh Sách Chi bằng tuổi nhau, đều mười lăm, chú Mạnh Hoài ba mươi tuổi, còn cô Hồng Lan… à không, chị Hồng Lan, ba mươi lăm!