Kỳ nghỉ trôi qua được một nửa, một tối nọ, Hàn Chinh và Trần Di Giai bất ngờ gọi Hàn Ức Hứa vào phòng.

“Chuyện gì vậy? Sao trịnh trọng thế? Hàn Ức Hứa hỏi.

Bố mẹ cậu liếc nhìn nhau, Hàn Chinh lên tiếng:“Bố mẹ biết con rất đáng tin, cũng rất trưởng thành, hầu hết mọi việc đều có thể tự xử lý, cũng có thể chăm sóc Tiểu Quỳ thật tốt.

Hàn Ức Hứa gật đầu:“Bố mẹ yên tâm.

Trần Di Giai do dự một lúc, cuối cùng cũng mở lời:“Thời gian tới, có thể bố mẹ sẽ phải đi công tác vài tháng.