Hàn Ức Hứa phát hiện ra rằng mình vốn đã là người dễ xúc động, nhưng từ sau khi Mục Quỳ đến, số lần cậu khóc lại càng nhiều hơn.

Mà chuyện đó… cũng không thể trách được.

Cậu không thể không vì cậu mà phẫn nộ, không thể không thấy xót xa, thế nhưng quá khứ thì không thể thay đổi. Chỉ là…

“Mang đôi này có thoải mái không? Có cọ vào chân không? Có đau không? Nếu không thoải mái thì phải nói với anh đấy.

Sau khi mang giày mới cho Mục Quỳ, Hàn Ức Hứa cẩn thận hỏi từng câu một.