Hàn Ức Hứa càng hiểu rõ Mục Quỳ, cậu càng nhận ra tính cách của cậu bé rất phức tạp. Trong cách xử lý nhiều việc, Mục Quỳ thể hiện sự chín chắn như người lớn, nhưng ở một số khía cạnh bất ngờ khác, lại đúng chuẩn một đứa trẻ nhỏ. Mà tính cách mâu thuẫn này, phần nhiều có lẽ là do môi trường sống từ nhỏ tạo nên. Khi những đứa trẻ khác đang mè nheo đòi hỏi thứ này thứ kia, thì cậu bé tuyệt đối không bao giờ đưa ra yêu cầu gì. Đồ người khác cho, cậu cũng không từ chối, nhưng cũng không bao giờ thể hiện bản thân thích hay muốn thứ gì. Hàn Ức Hứa đang cố gắng thay đổi xu hướng này của Mục Quỳ. Mục Quỳ cực kỳ giỏi quan sát sắc mặt người khác, cậu bé mở to mắt là để nhìn thật kỹ từng biểu cảm nhỏ nhặt của mọi người xung quanh, từ đó thấu cảm, rồi lựa chọn phản ứng phù hợp. Đây là một kỹ năng mà một đứa trẻ không nên học được từ quá sớm. Thế nhưng bản thân cậu lại rất ít khi bộc lộ cảm xúc một cách mạnh mẽ. Cười lớn hay khóc òa đều rất hiếm thấy ở cậu. Lần duy nhất Hàn Ức Hứa từng thấy cậu bé khóc thật sự trong vòng tay mình, là cũng lần duy nhất Mục Quỳ thể hiện cảm xúc mãnh liệt một cách chủ động. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương