Hàn Ức Hứa nhìn Mục Quỳ vẫn không chịu mở miệng, trong lòng nghĩ: cậu bé hẳn không phải không thể nói, mà là không muốn nói. Cậu vừa định hỏi gì đó thì nghe bác sĩ tâm lý nói:“Nếu tám tuổi thì lẽ ra đang học lớp hai, lớp ba rồi… Với tình trạng thế này thì khó mà tiếp tục đến trường được… Hàn Ức Hứa buột miệng:“Không sao đâu, cháu có thể dạy cậu bé một chút. Bác sĩ tâm lý ngạc nhiên nhìn cậu. Hàn Chinh tiếp lời:“Ừ, cháu nhà tôi đó, thành tích cũng ổn lắm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương