“...Tại sao anh lại biết cái tên đó?! Giọng nói của Mục Quỳ bắt đầu run lên, một cách không thể khống chế. Việc Ngôn Tâm Tú đang hôn mê biết cái tên này thì không lạ — có thể anh ấy đã nhìn thấy ký ức của anh. Nhưng Ngôn Tâm Tú đã trở thành hồn ma*, thì tuyệt đối không thể biết được cái tên đó. Đây là cái tên mà ngoài anh ra, không một ai còn nhớ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương