Ngôn Tâm Tú ôm chặt Mục Quỳ trong lòng, để lưng mình quay về phía viên đạn đang bay đến. Lồng ngực như bị một cú đấm mạnh đánh thẳng vào — toàn thân Ngôn Tâm Tú run lên. Viên đạn xuyên trúng tim anh, nhưng Mục Quỳ lại không bị gì cả. Ngôn Tâm Tú run rẩy quỳ xuống đất, anh liếc nhìn Mục Quỳ, nở một nụ cười nhẹ nhõm. Anh đang xác nhận rằng cậu ấy vẫn an toàn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương