Một lúc sau, Mẫn Tâm ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nghi hoặc:“Tôi chỉ thấy hơi đau đầu... Sao tôi lại ở đây? Còn cô là ai?

Tuyết Nguyệt sững người, hỏi lại:“Cô không nhớ mình đã từng làm gì sao?

Mẫn Tâm khẽ cau mày, cố gắng nhớ lại:“…Tôi… lúc đó đang ở… một căn cứ… chúng tôi cùng nhau lập nên một căn cứ nhỏ… rồi, hửm? Sau đó… có một người đàn ông, một thanh niên trẻ đã nói với tôi…

Lúc đó cô đang giúp những người khác đi săn.

Nhưng sau khoảnh khắc đó, ký ức của cô lại đột ngột nhảy đến một khung cảnh hoàn toàn khác.