Dù đã nghe nhiều lần, Phong Bạc Minh vẫn luôn thấy chuyện này thật thần kỳ. Ánh mắt cậu ánh lên vẻ tò mò:“Mấy người thật sự có thể nói chuyện trong đầu à? Là nói kiểu gì? Có thể nhìn thấy mặt nhau không? Nhan Sách Chi: “Cũng giống như trong một ngôi nhà vậy, có năm căn phòng, mọi người ở trong phòng riêng của mình. Muốn ‘qua nhà’ người khác thì gõ cửa hay gõ tường đều được, cũng có thể nhìn thấy mặt nhau, mỗi người đều trông khác nhau. Khi có một người ra điều khiển cơ thể thì những người còn lại sẽ ở lại trong phòng, trên tường còn có một cái màn hình lớn để xem được cảnh bên ngoài, nhưng lại không điều khiển được thân thể. Kim Mặc* nghe vậy thì ấn nút giảm tốc độ trên máy chạy, chậm dần lại. Phong Bạc Minh: “Cậu nói là các cậu có thể thấy mặt nhau à? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương