Mục Quỳ dùng ngón tay gõ nhẹ vào thái dương mình:“Như cậu thấy đấy, tôi cũng đã mất đi cơ thể của mình. Vào thời điểm đó, có lẽ chúng ta đã cùng chết. Chỉ là, không hiểu vì sao, ý thức của tôi từ hai mươi năm sau lại vô tình rơi vào cơ thể này. Tôi chưa từng nghe thấy giọng hắn cả. Thứ anh nghe thấy lại là đủ loại âm thanh ma quỷ vây lấy. Cơn giận trong lòng Kim Mặc* bị bức tường phản hóa của Ưng Cửu chặn lại, ép phải nuốt ngược trở vào người. Trong mắt cậu ánh lên sự không cam lòng. Cậu đã dần tin rằng mình thực sự quay về quá khứ — nhưng điều cậu không thể chấp nhận, là dù có quay về, vẫn không thể cứu được người thân của mình. 【Nhưng Mục Quỳ bây giờ, rõ ràng chính là cậu tôi mà! Dù không có quan hệ máu mủ, thì ông cũng là tôi — tôi đến từ tương lai mà. Cho tôi ra nói vài câu với họ đi mà!】 Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương