Đáng lý ra đó phải là con mắt của một người, nhưng dường như lại bị dị hóa thành một hình thái trừu tượng nào đó.

Mục Quỳ chăm chú nhìn vào con mắt khổng lồ ấy, khẽ nói: “Ngẩng đầu lên đi.

Y Hôi cảm nhận được âm giọng của anh có phần khác lạ, cũng ngẩng lên nhìn: “Cậu thấy gì vậy?

Mục Quỳ hơi nhếch khóe môi: “Xem ra các người không thấy được rồi.

Chỉ có những linh thể sau lưng anh mới có thể thấy.