“Vậy cậu ta rốt cuộc vì sao lại thành người thực vật? Mục Quỳ thoáng sững người, cứ tưởng mình lỡ nói ra suy nghĩ trong đầu. Nhưng quay sang nhìn, thì người vừa hỏi là Ngôn Tâm Tú* – trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc. Sắc mặt Mục Quỳ trở nên lạnh hơn một chút. Nếu không phải đã xác nhận dị năng của người này, Mục Quỳ thật sự nghi ngờ anh ta có năng lực đọc suy nghĩ hay điều khiển tâm trí. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương