Nhưng ngay sau đó, Ngôn Tâm Tú lại thản nhiên nói: “Nhưng đúng là tôi đã ra tay. Hai câu hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Thanh Giám trợn mắt đến mức gần như to bằng chuông đồng. Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt vốn có phần dịu dàng và đáng thương của Ngôn Tâm Tú trong mắt anh bỗng biến thành tử thần đoạt mạng. Lúc này, Thanh Giám rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao suốt cả chặng đường, Mục Quỳ lại luôn tỏ ra khó chịu và chán ghét khi nhắc đến Ngôn Tâm Tú như vậy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương