Kim Mặc nhìn thấy lần này Mục Quỳ không dẫn theo ai, chỉ một mình ra ngoài. Nhưng đồng thời cậu cũng thấy giọt máu rịn ra trên mu bàn tay Mục Quỳ. “Cậu?! Cậu lại dùng năng lực rồi à?! Mục Quỳ đưa tay áo lau qua hai lần: “Không sao. Tiêu Thu Thiên đang ngồi xổm bên cạnh lập tức đứng dậy, bước nhanh đến chỗ Mục Quỳ, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương