Mục Quỳ nhìn gương mặt vặn vẹo vì oán hận của Cơ Lê Diệu một lúc lâu, rồi quay sang nhìn Tấn Trường Mân.

Cộng thêm lão tiên sinh Tô Phẩm Khiêm bên trong “Họa Trung Tiên“.

Anh không nói lời nào, chỉ xoay người bước đến trước bức tranh có tên [Vị Huyền Xích].

“Các cậu ở ngoài canh chừng anh ta, đợi tôi quay lại.

Dứt lời, anh để mặc bản thân bị bức tranh hút vào.