Cùng lúc đó, Ngôn Tâm Tú nhẹ nhàng mở lời: “Hay là cậu thử nghĩ thế này, nếu đã không thể tránh khỏi việc phải dùng đến bọn họ, thì hãy kiểm soát số lần sử dụng. Mỗi lần họ hồi phục ký ức chỉ kéo dài trong một khoảng nhất định. Chỉ cần giữ lại lần cuối cùng, thì sẽ không sao cả. Ánh mắt Mục Quỳ thoáng dao động. Y Hôi liền chen vào: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu nhớ rõ cậu ấy là thật hay giả vậy? Dị năng của cậu là ‘ký ức’, có liên quan đến chuyện này đúng không? Ngôn Tâm Tú cúi đầu nhìn Mục Quỳ, nụ cười thâm sâu: “Tất nhiên là tôi nhớ. Và tôi sẽ vĩnh viễn không quên. Mục Quỳ bỗng cảm thấy sau gáy mình lạnh toát — chẳng hiểu vì sao. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương