Mục Quỳ từ trạm đăng ký mượn nước bước ra, giơ tay ra trước mặt Vọng Đông Thanh, trong lòng bàn tay là hai chiếc chén sứ nhỏ bằng ngón tay cái. Chiếc bên phải có hoa văn trắng xanh như mây cuộn sóng vỗ, chiếc bên trái là một bình rượu miệng nhỏ, sứ trắng thuần khiết, có nắp đậy kín.

Vọng Đông Thanh chọc chọc vào chén sứ:“Chỉ có hai thứ này thôi hả?

Mục Quỳ đáp:“Cái bên phải có thể tạo nước vô hạn, cái bên trái thì tạo rượu vô hạn. Hiệu lực ba ngày, đủ dùng rồi.

Vọng Đông Thanh nhớ lại tài liệu về Từ Gia Hưng mà mình từng xem, bật cười:“Nghe nói Từ Gia Hưng trước đây nhờ năng lực này mà kiếm bộn tiền từ rất nhiều người. Tất nhiên, chính phủ và quân đội không thể để mặc chuyện đó xảy ra, bây giờ đã có quy định rõ ràng: mỗi hộ dân trong căn cứ đều được cấp một chiếc chén tạo nước, xem như giải quyết cơ bản vấn đề nước dùng trong căn cứ. Còn cái chén rượu này thì sao? Làm sao anh lấy được?

Mục Quỳ thu hai món đồ lại, vừa đi vừa giải thích:“Vì cái chén tạo rượu này, rượu tạo ra là ngẫu nhiên, loại gì cũng có thể xuất hiện. Nếu ai muốn lấy thì phải đăng ký, xem như cung cấp dữ liệu cho nghiên cứu.