Dù Ngụy Tự đã biết rõ trái tim cô, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, anh vẫn đau đến tê dại. Tất cả tình yêu và nỗi nhớ trong tim anh, khi đối diện với bức tường lạnh lẽo nơi trái tim cô, đều vô lực tan biến. Ngụy Tự cố nặn ra một nụ cười chua xót:“Anh biết... anh biết mà... Là anh luôn muốn giữ em ở bên. Còn những gì anh làm cho em — đều là vì anh tự nguyện, em đừng cảm thấy nặng nề. Ưng Cửu:“Chuyện em nợ anh, em sẽ tìm cách trả. Dù sao em thật sự đã nợ anh rất nhiều. Ngụy Tự khẽ nói:“Anh chỉ... không muốn em rạch ròi với anh đến thế. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương