Sáng hôm sau, Lê Tiếu về nhà họ Lê một chuyến.

Lâu rồi không về, Đoàn Thục Viện thấy cô thì khi sửng sốt, nhấp ngụm trà rồi ngồi thẳng người: “Cuối cùng con cũng chịu về. Lê Tiếu gãi tai, chậm rãi đến cạnh bà ngồi xuống: “Mẹ, dạo này con hơi bận. Đoàn Thục Viện lườm cô, giả vờ nghiêm khắc: “Vậy sao?

Bà bưng ly trà, nhìn hướng khác hừ nhẹ: “Bận đến mức hơn nửa tháng không về nhà. Chẳng trách người ta nói con gái lớn rồi khó giữ.

Lê Tiếu hơi chột dạ nên cúi đầu im lặng.

Lê Quang Minh ăn sáng xong ra khỏi phòng ăn, ngước mắt thấy ngay bộ dạng Lê Tiếu đang cúi đầu nghe dạy bảo. Ông ngẩn người, sau đó cười ha hả rồi chắp tay sau lưng đi đến: “Con gái về rồi à. Lê Tiếu gọi ba. Đoàn Thục Viện liếc ông: “Ông tránh qua một bên đi. Lê Quang Minh nhìn quanh, khom lưng ngồi vào vị trí đầu: “Sao thế? Không dễ gì Tiểu Tiểu mới về một chuyển, bà cần gì phải đanh mặt với con.