Trong phòng sách, Thương Úc đang gọi điện thoại.

Lê Tiếu gõ cửa phòng khép hờ, anh đáp lại, cô liền vào trong ngay. “Trước hết sắp xếp thể đã.

Thương Úc dặn một câu vào điện thoại, sau đó đặt xuống, đôi mắt ánh ý cười: “Xem quà xong rồi? Lê Tiếu nghiêng người dưa góc bàn, quơ quơ túi nhỏ màu đen: “Viên kim cương này... ở chợ phiên ngầm biên giới sao? Lúc trước, họ có dừng chân trước sinh bán kim cương ở chợ phiên ngầm, kích cỡ lớn nhỏ cũng như độ tinh khiết này đúng là thứ đã trưng bày ở sảnh đó. Cô không đếm cụ thể bao nhiêu viên, túi vải nhỏ lớn cỡ bàn tay cũng không nặng, nhưng chắc chắn không dưới năm mươi.

Thương Úc kéo cổ tay cô qua, ánh mắt rất dịu dàng: “Ừ.

Lê Tiếu mím môi nhìn anh, nhướng mày hỏi: “Anh bảo Cận Nhung mua sao?