“Vậy thì em trả tiền đến hợp đồng. Bạch Viêm nói khoác không biết ngượng. “Dù gì em cũng lắm tiên. Lê Tiếu cầm điện thoại không nói gì. Dường như Bạch Viêm nhận ra gì đó, hắng giọng, tìm đường lại cho mình: “Ông đây đùa thôi, sản nghiệp của Viêm Minh, em muốn làm gì thì làm, dù mất hết thì tôi cũng chẳng sao, cùng lắm thì trở lại nghề cũ thôi. Nếu xảy ra chuyện, em cứ báo lại tôi một tiếng, để tôi giải quyết hậu quả cho tốt. Lê Tiếu “Ừ đáp: “Không gần giải quyết hậu quả gì hết, gửi hồ sơ về Z cho tôi. “Z sao? Bạch Viêm kinh ngạc nhướng mày, giọng thấp hắn đi: “Cậu ta chọc em à? Có chuyện gì em cứ nói với tôi, tôi dạy dỗ lại cậu ta. Chẳng phải em không muốn gặp những người khác sao? “Không chọc tôi. Lê Tiếu thoáng ngừng: “Chính tôi muốn chọc anh ta. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương