Mới đó đã qua hai ngày.

Tiêu Diệp Nham không tìm đến Lê Tiếu nữa, cô cũng vui vẻ, mỗi ngày bận rộn công việc của mình trong công ty quỹ đầu tư.

Thời gian nghỉ trưa hôm nay.

Lê Tiếu đứng trước cửa sổ phòng họp, cầm điện thoại lẳng lặng nghe đối phương báo cáo. Mà phòng trà nước cách đó không xa, mấy nhân viên nhìn vào phòng họp bàn luận sôi nổi. “Mọi người nói xem, rốt cuộc cô ấy là ai? Dường như Tổng Giám đốc Tịch đối xử với cô ấy rất tốt, phòng họp đã không đủ dùng mà còn dành hẳn một phòng cho cô ấy. “Chắc là có lại lịch lắm, chuyên viên Tông Duyệt của phòng nhân sự chúng ta trưa nào cũng ăn cơm với cô ấy, nhìn dáng vẻ không phải như đang nịnh nọt. “Sao biết không phải đang nịnh nọt, đừng quên, thời gian thử việc của Tống Duyệt vẫn chưa chấm dứt. Mấy người họ tụm lại châu đầu ghé tai, tò mò về Lê Tiếu còn nhiệt tình hơn cả công việc. Đúng ngay lúc này, trưởng phòng nhân sự Lưu Oánh bước vào phòng trà nước, nghe cuộc trò chuyện của họ, mỉm cười nói: “Mọi người to gan thật, công khai xì xầm với công thần của chúng ta, không sợ bị trừ tiền thưởng ?

“Chị Lưu, công thần nào cơ? Cô ấy sao?