Thương Úc nói rõ từng từ. Nhắc lại quá khứ đẫm máu đó, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề. Lê Tiếu đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng từng câu từng chữ anh nói đều không trùng khớp với bất cứ phỏng đoán nào của cô. Năm đó, Thương Úc mười sáu tuổi. Vết thương nặng chưa lành, nhưng anh vẫn lê tấm thân đầy bệnh của mình đi bào chế thuốc giữ thai cho bà Tiêu. Bọn họ đã từng là mẹ hiền con hiếu thật sự, nhưng tất cả đều kết thúc trong cái đêm bà Tiêu đau buồn vì mất con ấy. Thương Úc nào ngờ, bà ta lại đau đớn như đứt từng đoạn ruột như vậy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương