Lê Tiếu nhìn Thương Úc, xoa nhẹ mí mắt anh: “Có bao giờ em nói dối anh chưa? Ngay cả sau khi nghe những lời mà Minh Đại Lan nói, không cần biết đó có phải là sự thật hay không, cô vẫn nghiêng về phía anh. Tốt hay xấu, chưa bao giờ là tiêu chuẩn đánh giá Thương Úc của cô. Một lát sau, Lê Tiếu chỉnh lại độ sáng của đèn và vén màn cửa. Căn phòng lờ mờ liền tăng thêm phần ấm áp. Trà trên bàn đã nguội, Thương Úc dựa người vào thành ghế, ôm cô trong vòng tay. Cô im lặng nhắn tin trong lúc anh ổn định cảm xúc. ở một nơi khác, sau khi xe của bà Tiêu rời đi, Hạ Sâm dẫn Vọng Nguyệt và Truy Phong đi ra khỏi quầy bar dưới tầng hầm. Vệ sĩ ở khắp mọi nơi trong biệt thự cũng bắt đầu quay trở lại công việc. Ở góc cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, hắn lập tức nhìn về phía Vọng Nguyệt với vẻ mặt khó nói nên lời, chống nạnh, nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Sao Lê Tiếu lại về đây được? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương