Bà ta dùng giọng nói vui cười kể lại thảm trạng lúc con mình chết, cứ như việc chẳng liên quan đến mình, nhưng điều này lại càng kinh khủng hơn.

Bà Tiêu đang dùng bản màu tô điểm dịu dàng của mình từng bước một kéo Thương Úc xuống địa ngục. Bà ta không ngại phiền đeo gông xiềng chính tay đâm chết em trai mình lên Thương Úc, hành hạ rồi hủy hoại anh.

Lê Tiếu nhắm mắt, khao khát muốn bảo vệ trước giờ chưa từng có chợt nảy sinh trong lòng cô. Gương mặt cô phủ sương lạnh, đôi mắt đen rét căm, bước chân chậm rãi, giọng nói nhàn nhạt bỗng vang lên ngay lối vào phòng khách: “Nghe kể đúng là khó quên.

Sự xuất hiện của Lê Tiếu khiển người ta không kịp đề phòng.

Trong phòng khách, ngoại trừ Thương Úc và bà Tiêu còn có một hàng vệ sĩ áo đen trang nghiêm đứng chắp tay sau lưng bà Tiêu.