Nửa tiếng sau, Thương Úc rời khỏi phòng sách. Mùi thuốc lá trên người anh rất nồng, giữa trán hiện nếp nhăn mờ, anh đi đến cạnh Lê Tiếu, nhướng mày hỏi: “Em uống thuốc chưa?

Lê Tiếu trả lời rồi hất cằm phía bàn trà: “Đền bù cho anh.

Thật ra cô vốn tính về Nam Dương rồi đưa hồ sơ thân phận cho Thương Úc. Nhưng dạo này tâm trạng anh không tốt, còn luôn cố giấu đè nén tâm trạng.

Dù không ai nhắc đến đêm anh phát bệnh, nhưng dường như anh luôn canh cánh trong lòng.

Đôi mắt âm u của Thương Úc hiện lên gợn sóng, nhìn ký hiệu logo trên túi hồ sơ.