“Không thì sao? Thương Úc lạnh nhạt hỏi ngược lại. Cận Nhung cười hì hì, nhướng mày nhìn mặt biển màu ráng chiều: “Cậu lo nhóc con quay về lấy bình hoa cho anh, sẽ dẫn đến phân tranh không cần thiết chứ gì? Anh biết chuyện mấy người gây tai họa ở chợ phiên ngầm rồi. Nghe nói người của Đan Ưng đang ráo riết nghe ngóng tin tức khắp nơi, mấy hôm nay may mà mọi người ở chỗ anh, nếu không thật phiền phức. Thương Úc cúi đầu nhìn điếu thuốc chợt sáng chợt tắt, cong môi cười lạnh thấu xương: “Phiền phức rồi cũng sẽ được giải quyết. Cận Nhung liếm răng cấm cười khẽ, liếc mặt mày lạnh lùng ác liệt của anh: “Cậu không cần quan tâm chút vặt này, anh đã đồng ý với nhóc con đến công xưởng biên giới ký hợp đồng. Dù gì anh cũng rảnh rỗi quá lâu, vừa hay qua đó đùa nghịch với họ. Khiển con gái nuôi của anh ta bị thương, anh ta chuẩn bị đi đòi lợi ích về. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương