Cứ thế, Thương Úc lấy danh nghĩa dưỡng thương để Lê Tiếu tạm trú ở quần đảo Văn Khê. Hầu hết thời gian hai người đều ở trong phòng y tế. Mỗi ngày, Cận Nhung sẽ ngồi du thuyền từ đảo chính sang, không ngại phiền mang các loại trái cây trên đảo cho Lê Tiếu, lấy danh nghĩa là cô đang ở tuổi phát triển, cần bổ sung dinh dưỡng. Còn người anh em tốt của mình, anh ta hoàn toàn ngó lơ. Thời gian như thoi đưa, mới đó đã qua ba ngày. Cuộc sống trên quần đảo Văn Khê có lợi ích là ngăn cách với đời. Buổi sáng mấy hôm nay, Lê Tiếu đều tỉnh giấc vì tiếng sóng biển, đẩy cửa ra có thể thấy bãi cát rộng và đại dương xanh thẳm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương