Thương Úc tự trách bao nhiêu thì biểu hiện cẩn thận bấy nhiêu, không dám chạm vào, cũng không dám nhìn xem.

Những dấu vết kia trong mắt anh đều là “chứng cứ phạm tội“. Lê Tiếu không đợi được câu trả lời của Thương Úc, không nhịn được nghiêng đầu nhìn người đàn ông sau lưng mình.

Đôi mắt anh xen lẫn u ám, đường nét anh tuần trông khá suy sụp. Tất cả biểu cảm vốn không nên xuất hiện trên mặt anh giờ lại nhiều vô số kể.

Lê Tiếu liếm khóe môi khô khốc, kéo tay Thương Úc, yếu ớt dắt lên giường: “Ngủ với em một lúc.

Giọng cô vô cùng kiên định. Thương Úc không từ chối, gần như thuận theo mà nghiêng người nằm xuống, đôi mắt u ám khóa chặt Lê Tiếu.