Cằm Lê Tiếu bị Thương Úc bóp mạnh. Cô nhắm mắt, thật không biết nên làm sao.

Thôi được, chứng hoang tưởng cũng phát tác, cùng với khuynh hướng bạo lực, liệu tối nay cô có bị anh bóp nát không? Lê Tiếu nắm cổ tay anh, ngón cái vuốt ve da thịt anh từng chút một: “Anh đừng giận, sau này sẽ không thế nữa.

Gương mặt anh tuấn của Thương Úc cúi xuống, gần cô trong gang tấc: “Lúc nào em cũng nói thế. Người đàn ông trước mắt này khiến Lê Tiếu thấy thật lạ lẫm.

Đôi mắt tụ máu, vẻ mặt hung ác, còn có thái độ cố chấp với ý kiến của mình, khác hẳn tác phong bình thường của anh.

Nhưng không thể nào lý luận với người mắc bệnh hoang tưởng đúng không?