Doãn Mạt im lặng đứng sau lưng Tiêu Diệp Huy. Hai chữ “nô bộc như một cái tát và mạnh lên mặt cô ta.

Đúng vậy, cô ta sinh ra ở gia tộc Childman, ba là quản gia, mẹ là người giúp việc, ngay khoảnh khắc cô ta chào đời đã định sẵn chỉ có thể là nô bộc của gia tộc Childman.

Quỹ tích cuộc đời cô ta đã được sắp xếp ổn thỏa, một ngày làm nô bộc, cả đời là nô bộc.

Lúc trước gia nhập Thất tử biên giới cũng vì có Tiêu Diệp Huy, cô ta là cái bóng của anh ta. Thất tử không màn lại lịch và xuất xứ, đồng sinh cộng tử ở biên giới với một bầu nhiệt huyết. Doãn Mạt đã từng mặc sức tưởng tượng vô số lần, nếu có thể ở mãi biên giới, sống đường đường chính chính dưới ánh mặt trời thì tốt biết bao.

Trong căn phòng tối mờ, chỉ có đèn chiếu sáng ngoài võ quán soi rọi. Tiêu Diệp Huy đứng chắp tay trước cửa sổ, tập trung nhìn trận hỗn chiến đã hạ màn, lại nhìn Thương Úc đang quay về, bên môi anh ta hiện nụ cười nhàn nhạt.