Hiện trường đã rối ren như vậy, những động tác của anh không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn mang đến cảm giác ưu nhã cao quý hiếm thấy ở đàn ông biên giới.

Đan Ưng không biết Thương Úc, nhưng những năm tháng ở nơi loạn lạc như biên giới giúp ông ta hiểu, có vài người nhìn vào là biết ngay không phải loại hiền lành gì.

Đó là trực giác nhạy bén với nguy hiểm.

Dù thế, ông ta cũng quyết không rút lui. Đan Ưng hơi lui ra sau một bước, phất tay phải về phía trước: “Bắt sống Lê Tiếu cho tôi.

Ông ta dứt lời, mấy chục tên tay chân ở sau lưng ùa lên. Hiện trường lập tức hỗn loạn, bụi đất mịt mù, tiếng la hét gần như vang tận trời. ở biên giới, đánh giáp lá cà chẳng phải chuyện hiếm hoi gì. Dù chợ phiên ngầm khá yên ổn, nhưng hỗn chiến xảy ra ngoài võ quán luôn là chuyện thường thấy. Ở nơi thế này, nắm đấm là lý lẽ tối cao, nằm đảm ai mạnh mẽ người đó có quyền phát biểu. Vệ Lãng, Nam Hân và Lạc Vũ nhanh chóng đón đánh. Mấy giây sau, Thương Úc vẫn luôn đứng cạnh Lê Tiếu nhìn Đan Ưng thông qua đám người, môi mỏng khẽ nhếch, nhìn sang Lê Tam, trầm giọng lạnh lùng nói: “Anh nắm chắc được mấy phần sẽ ăn được biên giới phía Nam? Lê Tam nhìn lại Thương Úc, liếm quai hàm trong, giọng ngông cuồng: “Chín mươi phần trăm. “Quá đủ. Thương Úc mặt mày hung ác nói hai chữ, sải bước đi về phía trước.