Năm phút sau, anh kéo rèm trước giường bệnh, lấy thuốc trong túi vải ra thoa lên những chỗ Lê Tiếu bị thương.

Anh nói rất ít, thậm chí ánh mắt cũng không dao động.

Chỉ đến khi vén vạt áo Lê Tiếu, thấy eo cô hiện lên vết bầm tím, trong mắt mới có gió nổi mây vần.

Nếu không phải không đúng lúc, anh sẽ không thoa thuốc qua loa như vậy cho cô. Khi kéo rèm ra lại, mùi thuốc nồng lơ lửng xung quanh.

A Xương thấy môi Lê Tiếu tái nhợt cũng không phản ứng gì mấy, dù gì gã cũng thấy quen rồi. Gã lên trước hai bước, cứng ngắc nhắc nhở: “Cô Bảy, vừa rồi tôi quay lại, thấy người quản lý võ quán đang triệu tập nhân viên, nghe nói Đan Ưng sắp đến. “Ờ.