Nghe vậy, Lê Tam thôi nhìn, liếm quai hàm, phụ họa: “Ừ. Chỉ mong thế. Mấy chữ cuối đã đến bên môi nhưng anh không thốt ra nổi. Lê Tam tin vào năng lực của Tiểu Tiếu, nhưng vẫn hiểu rõ thực lực của Đan Mẫn hơn Thương Úc. Trên lôi đài, Lê Tiếu nghe câu hỏi của Đan Mẫn, không trả lời ngay mà nghiêng đầu nhìn Thương Úc dưới đài, ánh mắt bình thản xa xăm. Sóng âm của biển người không ngừng vang bên tai, hai người chỉ nhìn nhau. Lê Tiếu cong mối quay đầu lại, dù không nói gì cả, Thương Úc cũng đọc ra được ý định cô muốn truyền đạt thông qua vẻ mặt kiên định kia. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương