Ở phía xa, mấy người Lạc Vũ và Vệ Lãng nghe lệnh ngồi chờ tại chỗ. Nhìn thấy Đan Mẫn, Vệ Lãng vô thức sờ cơ bắp trên hai cánh tay mình, cảm thấy bản thân như em trai cô ta.

Lúc này, Lê Tiếu thờ ơ xoay người lại, thản nhiên giơ ngón trỏ chọt chọt lên vành mũ trước nụ cười khẩy khinh miệt của Đan Mẫn: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.

Lúc cô xoay người, Thương Úc cũng liếc nhìn cô ta một cái.

Ở khoảng cách gần, Đan Mẫn có thể cảm nhận rõ hơn lực hút từ gương mặt anh tuấn kia. Đôi mắt anh sâu như mực, cao quý mà kiêu ngạo lạnh lùng. Dáng dấp và khí chất thuộc dạng thượng thừa chốn trần gian. Thậm chí Đan Mẫn còn không thể tìm được từ nào thích hợp để miêu tả anh trong thoáng chốc.

Thật ra Lê Tam cũng rất đẹp trai, nhưng vẫn thiếu xíu hương vị khi ở trước mặt người đàn ông này.