Mười phút sau, người quản lý cười ngượng đi tới: “Chào cô, cô chủ của chúng tôi cho mời. Lê Tiếu đang cúi đầu nhìn một bộ khí cụ bằng đồng trong tủ trưng bày, bên má lòa xòa vài sợi tóc: “Muốn gặp tôi thì bảo cô ta tới đây. Người quản lý thoáng ngạc nhiên, thôi cười rồi tiếp tục nói: “Cô à, tôi đề nghị là cô nên đi với tôi. Cô chủ của chúng tôi... tính tình không được tốt lắm. Lê Tiếu hững hờ nói ba chữ “Tôi cũng thể. Người quản lý còn định khuyên cô thêm vài câu thì người đàn ông mặc áo sơ mi đen bên cạnh cô đã gõ vào tủ trưng bày: “Em có chọn được món nào không? Lê Tiếu rất thất vọng, chu môi củi đầu: “Không, đa số là đồ cổ làm nhái, chỉ có thể lừa được mấy người ngoài nghề coi tiền như rác. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương