Anh ta nghiến răng, nhấn nhá từng chữ “Năm nay ông đây mới hai mươi chín. “Thì đúng là chưa đến bốn mươi. Lê Tiếu nhướng mày nói lý. Bạch Viêm tức ngực, nghẹn họng. Một lúc sau, anh ta vuốt mặt, cố tiêu hóa kích động muốn đập cô. Một lúc sau, Bạch Viêm đứng dậy đến gần sập cơm chiên, lục cả buổi trong ngăn kéo rồi lấy ra một hộp hồ sơ màu vàng lớn cỡ bằng bàn tay, quay lại bàn ném cho Lê Tiếu: “Đừng làm mất huân chương đấy. Lê Tiếu mở ra xem, kéo khẩu trang xuống, đôi môi đỏ mọng hiện nụ cười nhàn nhạt. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương