Gần mười một giờ trưa, Lê Tiếu lái chiếc SUV về. Khi xuống xe, người cô còn hơi ẩm ướt, tóc mai dính vào hai bên tai, trông có hơi chật vật. Lạc Vũ nhận được tin, vội đến bãi đỗ xe, xác nhận Lê Tiếu bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô Lê, xin lỗi, tôi dậy muộn. Chưa đến bây giờ cô ta đã dậy, khi đến ký túc xá tìm Lê Tiếu mới biết cô đã ra ngoài một mình từ sáu giờ rưỡi. Lê Tiếu phủi ống tay áo: “Không muộn, tôi dậy sớm vì cần ra ngoài làm vài chuyện. Dứt lời, cô đi thẳng đến tòa lầu làm việc ở xa xa, vừa vào cửa đã bắt gặp Nam Hân đang vội vã đi tới. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương