Lê Tiếu ném lon bia rỗng đến công tắc cạnh cửa, “cạch một tiếng, đèn bật sáng đột ngột khiến cô híp mắt chưa kịp thích nghi.

Thương Úc nhìn gò má hơi đỏ của cô qua màn hình, khẽ nhướng mày: “Đến đại bản doanh làm gì?

Lê Tiếu cầm lon bia uống hai ngụm, nói lời sâu xa: “Xác định lại một việc.

Môi anh hơi nhếch lên, giọng thẩm rượu có vẻ quyến rũ: “Không vui sao? “Không hắn vậy. Lê Tiếu giãn chân mày, mắt nhìn đêm khuya tối om: “Thật ra em cũng đã sớm đoán được. Cô không đến mức phải canh cánh trong lòng vì chuyện của Doãn Mạt, vì cô không thể thay đổi được sự thật đã định, nghĩ nhiều cũng chỉ vì tự chuốc lấy phiền mà thôi. Sau màn hình, Thương Úc nhấp mấy ngụm, lại nhìn Lê Tiếu, trầm giọng hỏi: “Ra ngoài có dẫn theo Lạc Vũ không?

“Đương nhiên rồi. Lê Tiếu mím môi cười, nhìn đồng hồ, chuẩn bị kết thúc cuộc gọi: “Anh không cần lo cho em, muộn lắm rồi anh nghỉ sớm đi. Em xong việc sẽ về Nam Dương, chắc không quá ba ngày đầu.