Ban đêm, Lê Quân vẫn cụng ly nâng chén trên bàn tiệc với người Cục bảo hiểm xã hội, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, tâm trạng không được yên. Đã hơn chín giờ rưỡi, ngẫm lại, từ khi họ kết hôn đến giờ, dường như Tống Duyệt chưa từng chủ động hỏi bao giờ anh về nhà. Có thể vì say, Lê Quân đã sớm quên, trước mặt anh Tông Duyệt luôn hiểu chuyện, chưa bao giờ can thiệp vào công việc và sinh hoạt của anh. Biết anh bận rộn, nên cô luôn khéo léo an tỉnh ngồi trong nhà chờ anh về, dù có muộn cách mấy. Nghĩ đến đây, tâm trạng Lê Quân hơi bực bội. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương